Có Ai Giữ Giùm Những Lãng Quên?
Jun Phạm
Mục lục
#1: Lời nói đầu - Phần I. Kỉ vật lãng quên - Bà chính khách điên - Chỉ sợ mình bỏ nửa chừng
27.08 mins
#2: Biết đủ để hạnh phúc
8.55 mins
#3: Bắt đom đóm ở Sài Gòn
5.40 mins
#4: Chiếc xe vội vã
6.90 mins
#5: Đứa trẻ được sinh ra từ hai quả tim
8.45 mins
#6: Giao thừa
5.03 mins
#7: Hạnh phúc từ một câu nói
4.95 mins
#8: Mụ phù thủy không bao giờ độc ác
8.52 mins
#9: Ngày đầu tiên
2.98 mins
#10: Nghề bán ước mơ
6.38 mins
#11: Người ở lại
7.45 mins
#12: Nhạc rock cũng hay đó chứ
7.47 mins
#13: Niềm tin là điều cuối cùng nên giữ lại
8.55 mins
#14: Yêu nước
9.27 mins
#15: Té ra con chị cũng có tên cơ đấy!
6.52 mins
#16: I'm from Vietnam
7.48 mins
#17: Hãy cho tôi một ngày lộng giớ
5.30 mins
#18: Hạnh phúc là gì?
8.08 mins
#19: Sống
4.17 mins
#20: Bài toán về niềm vui và nỗi buồn
3.98 mins
#21: Vị ngọt trẻ thơ
5.98 mins
#22: Phần II. Chiếc vại tình yêu
3.68 mins
#23: Em yêu anh vì điều gì thế
3.18 mins
#24: Không biết lúc nào nữa
2.73 mins
#25: Anh yêu em như ngày đầu tiên yêu em
3.30 mins
#26: Nỗi vui - niềm buồn
3.00 mins
#27: Nhất kỳ nhất hội
6.08 mins
#28: Bỗng nhớ người dưng
2.63 mins
#29: Tuổi thơ vì sao lại mất
5.38 mins
Giới thiệu sách
Có Ai Giữ Giùm Những Lãng Quên? là tập tản văn nhỏ của chàng trai đa tài Jun Phạm, ra mắt năm 2016. Cuốn sách chứa đựng những câu chuyện chúng ta bắt gặp hoặc vô tình lướt qua hằng ngày mà không phải ai cũng dành cho nó nhiều cảm xúc. Giọng văn của tác giả nhẹ nhàng, sâu lắng mang theo hương vị cuộc sống thường nhật dưới góc nhìn của một chàng trai trẻ đi nhiều, nhìn nhiều và cảm nhận nhiều. Cuốn sách không dài, đủ để bạn nghe và nghiền ngẫm trong hai đến ba ngày. Trong cuộc sống, thỉnh thoảng chúng ta lại bắt gặp những món đồ mà có khi chính bản thân đã vô tình lãng quên. Nó có thể là một quyển nhật ký cũ từ năm mười tuổi, một cái bút máy được cô giáo tặng hay thậm chí một chiếc lá gấp trong bài kiểm tra. Jun Phạm cũng vậy. Cuốn sách như một cuốn băng quay chậm về cả một miền ký ức đẹp. “Nghĩ đến rồi lại tự cười một mình, cười thầm đấy rồi lại thấy buồn và luyến tiếc cho những khoảnh khắc đẹp ngày cũ. Dẫu sau này có giàu đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào mua được những ngày tháng xưa ấy!” Jun Phạm viết để lưu lại những hồi ức mà anh sợ một ngày nào đó mình chợt lãng quên. Khi mất đi vật chất, chúng ta có thể kiếm lại được nếu như cần cù và kiên nhẫn. Nhưng khi mất đi ký ức, bạn sẽ chẳng bao giờ còn niềm tin và hy vọng, chẳng còn một thứ gì để vịn vào mà tiếp tục bước trên đường đời. Theo anh, quá khứ là một điều cần phải lưu giữ dù muốn hay không, bởi vì đó đều là gốc rễ, đều là nguồn cội cho những thăng hoa và ước mơ trong cuộc đời. Bạn sẽ chẳng thể sống mà không nhớ về một ai đó, bạn chẳng thể nào tồn tại nếu như quên đi từ đâu bạn ra đời, và bạn chẳng thể nào thành đạt nếu như không có những vấp ngã, thất bại của ngày hôm qua.